Chồng công tác xa, vợ ở nhà cho bố chồng đụ. Khi tôi ngủ trong góc, tiếng búa, rồi tiếng khoan, rồi tiếng búa nữa đánh thức tôi. Tôi nhìn lên và trời vẫn còn tối nhưng Chủ nhân đang ở trên thang lắp đặt thứ gì đó, tôi không chắc là gì. Tôi theo dõi với sự tò mò cho đến khi Người bước xuống, nhìn lên dự án của Người, trong khi tôi vẫn không hay biết gì. Sau đó, Người nhận thấy tôi đang nhìn. “Chào buổi sáng nô lệ.” “Chào buổi sáng Chủ nhân.” “Ngươi nghĩ sao?” Người nhìn lên dự án của Người, rõ ràng là tự hào nhưng tôi vẫn không hay biết gì. Việc tôi không có ý kiến ​​cho thấy tôi không biết mình phải nhìn vào cái gì, chứ đừng nói đến việc khen Người. “Máy ảnh, nô lệ.” Giọng điệu của Người có chút bực bội. “Máy ảnh?” Tôi thắc mắc. Việc bị đánh thức trước khi mặt trời mọc chẳng giúp ích gì cho trí óc tôi, chứ đừng nói đến khả năng hình thành câu tốt hơn của tôi.

Chồng công tác xa, vợ ở nhà cho bố chồng đụ